TỬ CẤM THÀNH – NHỮNG TRUYỆN KINH DỊ SAU CUNG CẤM (PHẦN 1)

1.      Thông tin chung:

Tử Cấm Thành (hay còn gọi là Cố Cung) là một trong những điểm du lịch nổi tiếng nhất Trung Quốc. Đây từng là cung điện hoàng gia trong suốt hơn 600 năm, từ thời nhà Minh đến triều đại cuối cùng của nhà Thanh, có diện tích 720.000 m2, gồm 800 cung và 9.999 phòng.

Du khách đến Tử Cấm Thành sẽ dễ dàng nhận thấy nơi đây được chia làm hai khu, gồm Tiền Triều và Hậu Cung, nối với nhau bởi một sân dài. Tiền Triều ở phía nam dành cho các lễ nghi, còn Hậu Cung nằm ở phía bắc, nơi vua và hoàng hậu cùng hoàng thất sinh sống.

Trung tâm Hậu Cung là ba cung lớn: Càn Thanh Cung (nơi vua ở), Giao Thái Điện (nơi giữ 25 loại ấn quan trọng của nhà Thanh) và Khôn Ninh Cung (nơi ở của Hoàng Hậu).

Tử Cấm Thành nằm trong lòng thành phố Bắc Kinh nhộn nhịp, ngay cạnh quảng trường Thiên An Môn. Đây là nơi cất giữ báu vật nghệ thuật quan trọng nhất của Trung Quốc, bao gồm nhiều cổ vật và hội họa.

Xưa kia vì là nơi ở của những người quyền lực nhất đất nước, cùng nhiều cung tần, thị nữ, hoạn quan, nên Tử Cấm Thành cũng được biết đến với các cuộc tranh giành quyền lực ngấm ngầm trong hậu cung. Nhiều người dân bản địa tin rằng đây là nơi diễn ra nhiều tội ác, những cái chết vĩnh viễn không được điều tra nguyên nhân. Đó cũng là lý do, Cố Cung luôn nằm trong top điểm đến bị ma ám nhiều nhất tại thủ đô Bắc Kinh.

2.      Những câu chuyện ma ly kì xung quanh Tử Cấm Thành:

Tử Cấm Thành - không phải ngẫu nhiên mà tòa thành này được gọi là nơi bị ám nổi tiếng nhất tại Bắc Kinh, khi hơn 600 năm qua từ nhà Minh cho đến nhà Thanh đã có rất nhiều vụ ám sát xảy ra đằng sau bốn bức tường thành mà bên ngoài không hề hay biết. Để xây dựng xong công trình này, hàng trăm người cũng đã phải bỏ mạng dù chưa được kiểm chứng, nhưng nhiều người cũng tin vào sự xuất hiện của những bóng người đi qua lại vào mỗi tối trong tòa thành này dần dần trở thành những giai thoại đầy huyền bí.

Mở cửa đều đặn từ 8:30 sáng đến 5h chiều vào mùa hè, vào những ngày mùa đông là 4:30, nhiều du khách cho biết cứ sau 5 giờ là có những luồng không khí lạnh thổi quanh tòa thành này. Vì vậy, Tử Cấm Thành dường như trở thành một nơi hoàn toàn khác vào mỗi buổi đêm.

Câu chuyện thứ nhất: Có người từng giữ nhiệm vụ canh cửa cho Cố Cung ngày trước đã kể lại rằng mỗi tối đều nghe thấy tiếng ai đó tấu nhạc, thậm chí đôi khi còn thấy có cả một hàng dài cung nữ thái giám xếp hàng đi lướt qua…

Câu chuyện thứ hai: Người gác cửa

5 giờ chiều là thời điểm Cố Cung đóng cửa, vì nghe nói đó là lúc âm khí nặng nhất. Có rất nhiều du khách cảm giác được rằng dù đang là mùa hè oi bức thì từ 5 giờ trở đi Cố Cung cũng sẽ toát ra sự lạnh lẽo lạ lùng. Đó là do bởi khi qua 5 giờ, dương khí của con người sẽ giảm và là lúc âm khí trỗi dậy. Ngày trước, Cố Cung cũng từng có người gác cửa nhưng nghe những người lớn tuổi kể rằng, những người làm nghề này đều nhiễm âm khí rất nặng và lây sang cả con cháu đời sau nên nghề này dần chẳng còn ai làm nữa. Đến tận bây giờ thì Cố Cung hoàn toàn không có một ai giữ cửa.

Câu chuyện thứ ba: Cái giếng cổ quái

Trong Cố Cung có rất nhiều giếng, bình thường ban ngày nhìn xuống thì chỉ thấy có đá và cỏ thôi, thế nhưng cứ đến 12 giờ khuya khi nhìn xuống dưới, chỉ cần trên trời có ánh trăng thì ở dưới hiện lên không phải là đá cũng không phải là cỏ mà là nước… và mặt nước ấy có thể phản chiếu rõ gương mặt của chính bạn.

Câu chuyện thứ tư: Tử Cấm Thành là nơi chôn thây vùi xác của rất nhiều người, có người chết minh bạch nhưng cũng có lắm kẻ phải rời cõi trần một cách oan khiên, mà những người biến mất một cách “vô cớ” như thế này tuy không tra ra được nguyên nhân tử vong song luôn có một điểm giống nhau: sau khi người đó chết, nếu tìm thấy được thi thể thì thi thể đó cũng không có da mặt.

Câu chuyện thứ năm: Bóng ma cung nữ

Một đêm khuya năm 1983, bảo an đi ngang qua khu vực gần Côi Bảo Quán (nơi cất giữ châu báu) thì bỗng phát hiện ở phía xa có một người cầm đèn lồng, anh ta nhớ là thời đại này người nào cũng dùng đèn pin hết cả rồi, ai lại dùng đèn lồng cơ chứ, chẵng nhẽ…nhưng anh ta lại tự trấn tĩnh mình, trên đời tuyệt không có quỷ thần, chắc chắn là anh ta hoa mắt hoặc có lẽ là hiện tượng tự nhiên gì đó mà thôi, vì vậy bèn vững dạ tiến tới xem thử, nhưng đi mãi mà anh ta vẫn không đuổi kịp được người cầm đèn lồng đó. Thế là anh ta bèn căng mắt chăm chú nhìn hồi lâu, đích thật là một cô cung nữ mặc sườn xám đời Thanh, trên tay cầm một chiếc đèn lồng dẹt theo chuẩn quy tắc cung đình. Phát hiện này khiến anh ta sợ hãi ngã thụp xuống đất và không dám đuổi theo nữa, mãi đến khi không nhìn thấy ánh đèn lồng nữa mới lê bước về theo con đường khác.

Câu chuyện thứ sáu: Ai đã báo động?

Ở Cố Cung đã từng xảy ra một án trộm châu báu, kẻ tình nghi đã trốn ở khe hở giữa hai nhà vệ sinh tại Côi Bảo Quán, khi nhân viên tan làm thì bước ra ngoài hành sự, (nhưng trước khi chui vào Côi Bảo Quán thì hắn ta đã thó không ít thứ quý giá ở Chung Bảo Quán) song đi chưa được bao xa thì đã bị nhân viên tuần tra phát hiện. Qúa trình phát hiện cũng rất kỳ lạ, vốn nhân viên tuần tra kia không định ngẩng đầu nhìn nhưng một âm thanh nào đó đã vang lên báo cho anh ta biết một cách rất trùng hợp: “Có người lấy đồ của ta, hắn ở ngay trên tường…”, cảm giác đó rất rõ rệt và dai dẳng, vì thế anh ta đã chiếu đèn pin lên tường và thực sự phát hiện ra kẻ hiềm nghi kia. Nhưng giữa đêm giữa hôm mà trên tường lại bất thình lình xuất hiện một bóng người nên anh ta cũng sợ hãi vì vậy mà anh ta đã kêu toáng lên, bóng người kia cũng hoảng hốt nhảy xuống tường. Sau đó nghe nói phía cảnh sát đã điều người tới phong tỏa Cố Cung tầng tầng lớp lớp. Còn kẻ hiềm nghi kia tất nhiên không bị ngã chết nhưng lại bị thương ở chân, thế là bị tóm!

Câu chuyện thứ bảy: Chuyện lạ ở Trữ Tú Cung

Vào những năm 80, cứ đến đêm là Tử Cấm Thành sẽ luôn có một đội tuần tra, cũng có hẳn cả đội cứu hỏa túc trực. Mùa hè nọ, sau khi những nhân viên đội cứu hỏa diễn tập cứu hỏa ở Trữ Tú Cung thì ngủ tại đây. Bởi vì lúc đó khá nóng nên không ai dùng chăn, chỉ trải chiếu rồi ngủ thôi. Hai giờ sáng, có một đội viên bị gió lay tỉnh, khi anh ta mơ màng mở mắt thì bỗng ồ lên: “Sao tôi lại ngủ ngoài hành lang thế này? Rõ ràng tôi nằm ở bên trong cơ mà?”. Dù sợ nhưng nói cho cùng thì anh ta cũng là lính, thế nên cũng mắt nhắm mắt mở làm lơ vào lại trong điện ngủ. Sáng tỉnh dậy cũng thấy mình bị đá ra ngoài hành lang nên anh ta đã than thở với những đội viên khác rằng: “Đừng quậy nữa, mấy cậu không làm khổ tui là không được hả? Tập luyện đã mệt rồi, mấy người còn rảnh đi hành tui nữa!”. Những đội viên khác nói: “Bọn này không có đá cậu ra ngoài, sáng ngủ dậy đã thấy cậu ngủ ngoài rồi. Có phải cậu bị mộng du không đấy, nhưng cậu đâu có cái tật này đâu, lạ nhỉ?”. Thế là họ quyết định làm rõ chuyện này, sau khi tập dợt xong đều ngủ lại ở đó, nhưng lần nào anh lính đó cũng bị “mang” ra ngoài hành lang. Họ thật sự sợ hãi, từ đó không dám ngủ lại Trữ Tú Cung nữa. Nhưng tại sao chỉ có mình anh lính đó bị “mang” ra? Có lẽ là do dương khí của anh lính kia khá yếu, sau khi tập dợt xong lại mệt mỏi nên càng yếu hơn, thế là bị “trêu đùa” như vậy.

Câu chuyện thứ tám: “Mơ” hay “không mơ”?

Hồi bé, không nhớ rõ lúc ấy mấy tuổi nữa, mẹ tôi dẫn tôi đến chơi một nơi. Có một người phụ nữ mặc quần áo triều Thanh nói chuyện với tôi, kể khổ rất nhiều chuyện quái lạ, tôi nghe chỗ hiểu chỗ không, chỉ nhớ giọng nói của cô ấy rất nhỏ và luôn miệng gọi tôi là “tiểu chủ nhân”, với cả nhiệt độ rất thấp, rất lạnh. Tôi không nhớ rõ dung nhan của cô ấy, chỉ nhớ người phụ nữ ấy rất trắng và mặt rất to.

Tôi kể lại chuyện này với mẹ tôi, bà ấy lắc đầu bảo tôi chỉ đang mơ mà thôi (vì mẹ tôi nói sau hôm đó tôi đã hôn mê nguyên một ngày trời) rồi dặn rằng ngày mai sẽ đưa tôi về nhà ông bà. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra và bố mẹ tôi cũng không nhắc tới nữa.

Đến khi chính thức đi học rồi tôi mới biết, à nói đúng hơn là tôi nhìn thấy căn phòng tôi từng gặp trong mơ ngay trên ti vi, căn phòng ấy hình như ở Cố Cung thì phải, tôi còn thấy cả trang phục thời Thanh nữa. Sau này, mẹ tôi đã thừa nhận rằng nơi bà ấy đưa tôi đi chính là Cố Cung, bà dặn dò tôi không được kể linh tinh cho ai nghe. Cơ mà lúc tôi tới trường vẫn kể cho bạn bè nghe thì đúng là chẳng có ai tin.

Song điều tôi nhìn thấy là thật, không phải mơ. Bởi tôi nhớ rất rõ hồi ấy tôi đòi mẹ tôi mua nước cho tôi uống, mẹ tôi bảo không được thế là tôi liền chạy vào một căn phòng có dán hai đoạn dây màu trắng bắt chéo trước cửa (chắc là đánh dấu không cho vào), bên trong căn phòng đó có thêm mấy căn phòng nữa, còn có cả kháng. Tôi còn trông thấy rõ rành rành người phụ nữ ấy đứng bên cạnh cái kháng cơ mà.

Bây giờ nhớ lại tôi càng chắc chắn đó không phải mơ, tôi cũng chắc chắn cô ấy không phải là nhân viên công tác bởi nhìn người phụ nữ ấy không giống nhân viên cho lắm, vả lại lúc tôi bước vào thì đã thấy cô ấy đang mặc đồ nhà Thanh và đứng nói chuyện.

Câu chuyện thứ chín: Hồi tôi còn học cấp 2, hình như là năm 93 thì phải, tầm tháng 11. Hôm nọ nghe bạn bè nói Tử Cấm Thành có nhiều chuyện ma quái lắm thế là tôi bèn quyết định cuối tuần ghé qua xem thử. Cuối tuần đó tôi làm xong bài tập, đợi đến 8 giờ thì tạt qua nhà cậu tôi, em họ tôi nói hôm nay ông ấy có ca trực ở Tử Cấm Thành. Tôi cực kỳ hứng khởi bởi có thể ở lại lâu hơn một chút. Tôi mò tới Tử Cấm Thành tìm cậu tôi tán nhảm: “Con nghe nói Cố Cung có ma hả cậu, là thật à?”. Sau khi nghe tôi nói, cậu ngẩn người một hồi mới bảo: “Không có ma, người ta nói bậy bạ thôi”, nhưng cậu tôi chỉ nói có thế, không đề cập đến bất kì câu nào nữa. Tầm 9 rưỡi ông ấy đuổi tôi về nhà. Bởi mục đích của tôi tới đây là muốn kiểm chứng xem có ma hay không nên cứ lần lữa không chịu đi. Rất nhanh đã tới 11 giờ, tôi lấy cớ muốn đi WC để chuồn khỏi phòng trực. Nói ra cũng lạ, hôm ấy thời tiết khá tốt nhưng khi tôi vừa mới ra ngoài thì trời liền nổi gió.

Lúc đó tôi sợ điếng người, ngây ngốc một phút đồng hồ mới định thần lại được. Tôi ngẫm nghĩ một hồi, trông phục sức thì có vẻ như người đó là cung nữ. Tôi vội men theo đường cũ quay trở về phòng trực của cậu, khi bước vào phòng tôi đã nói với cậu rằng tôi đã thật sự nhìn thấy ma và kể lại câu chuyện mới xảy ra. Ông ấy chăm chú nghe tôi kể hết, khóe môi ông giật giật mấy cái và hỏi: “Con tới đại điện à?”. Tôi nói tôi vẫn chưa vào, ông ấy thở phào nhẹ nhõm và bảo rằng nơi ấy không được tùy tiện bước vào khi trời về đêm.

Tuy tôi rất sợ nhưng lại rất muốn đi xem thử lần nữa nên đã nài nỉ cậu cùng đi tới đó. Cuối cùng ông ấy đành bó tay và đi theo tôi một cách rất không tình nguyện. Lúc chúng tôi bước tới trước cửa đại điện thì sững cả người, tôi thấy không chỉ có một cùng nữ mà rất nhiều cung nữ đang đi về phía đại điện. Cuối cùng thì tôi đã hiểu tại sao cậu tôi lại nói tối đến không được tùy tiên bước vào đây rồi…

Câu chuyện thứ mười: Nghe nói một đêm nọ có một tên trộm muốn đến Tử Cấm Thành thó trân chân trâu trong giếng. Vì ông nội của hắn ta là thái giám tiền triều nên ông ấy đã sống trong cung từ rất lâu, biết được rất nhiều chuyện, mãi đến khi Đại Thanh diệt vong. Năm đó, bởi trong cung xảy ra đại loạn nên có một hoàng phi đã nhảy xuống giếng tự vẫn, trong miệng vẫn còn ngậm ngọc. Chuyện này khiến hắn ta trăn trở mãi thôi, do muốn phát tài nên đã tìm cơ hội lẻn vào Tử Cấm Thành.

Hôm đó hắn ta đến bên miệng giếng, đêm ấy vừa khéo trời nổi gió to sấm lớn, bỗng chớp lóe lên, một cô gái mặc đồ trắng bước ra từ vách tường đối diện, hắn ta sợ tới mức … chết ngay tại chỗ! Sau đó, cảnh sát có đến điều tra nhưng không biết nguyên nhân cái chết, vì vậy đã phái người đến canh phòng nghiêm ngặt Tử Cấm Thành. Một tháng sau, cũng vào một đêm mưa to gió lớn như vậy, chuyện tương tự cũng xảy ra ngay trước mặt đội cảnh vệ, song cũng may là nhiều người ở đó nên không ảnh hưởng đến tính mạng, nhưng sau đêm đó không ít cảnh vệ bị ám ảnh và nhiễm bệnh nặng, chuyện này hiện vẫn chẳng có ai có thể lý giải.
-----

TO BE CONTINUE...