KỲ ÁN ÁNH TRĂNG

Tác Giả: Qủy Cổ Nữ

Thể Loại: Linh Dị, Trinh Thám

Trạng Thái: Full

Xoay quanh bộ truyện “Kỳ án ánh trăng” - Qủy Cổ Nữ đưa ra rất nhiều kiến thức của y học và khoa học vào làm nền tảng xây dựng cốt truyện. Do đó, khi đến với “Kỳ án ánh trăng” bạn sẽ không tìm thấy món ăn tinh thần điển hình của truyện ma đó là những hình ảnh rùng rợn và khoảnh khắc thoát tim, mà thay vào đó bạn sẽ bị ám ảnh bởi những chi tiết đánh mạnh vào tâm lý, những áp lực kinh hoàn khi chạy đua với số mệnh và thời gian và cả những chi tiết thật thật giả giả đan xen không thể nào đoán trước được.

Văn Án

Bắt đầu câu chuyện là sự kiện một nữ sinh viên rơi từ trên lầu xuống mất mạng, một sinh mạng trẻ trung xinh đẹp đã chết một cách không rõ ràng, khiến ai nấy đều đồng tình thương cảm và tràn đầy lòng hiếu kỳ. Vì sự kiện này năm nào cũng xảy ra ở tại một địa điểm phòng 405 khu nhà 13 KTX Sinh viên, cùng một thời gian – 0h Ngày 16 Tháng 6, sự kiện đã từng xảy ra liên tục suốt 12 năm liền.

[“Reng reng reng …” chiếc đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường bỗng reo vang. Du Tĩnh kinh ngạc ấn nút đèn, kim đồng hồ đang chỉ đúng 12 giờ. Cô thấy trong lòng ớn lạnh: sao lại thế này nhỉ? Mình đã đặt chuông báo thức lúc nửa đêm bao giờ nhỉ?
Nỗi tuyệt vọng chầm chậm lan tỏa trong cô: chẳng lẽ … chẳng lẽ những điều Dục Hồng nói đều là thật hay sao?
Một cơn gió chợt thổi vào, cửa sổ phòng kí túc xá vẫn mở kêu kèn kẹt. Gió thốc vào trong màn, toàn thân Du Tĩnh râm ran nổi da gà. Gió đêm mùa hạ sao lại lạnh thế này?
Cô khoác áo ngồi dậy, xuống giường rồi ra đóng cửa sổ. Nhưng khi đến gần cửa sổ, chân cô bỗng như bị chôn chặt xuống đất. Tiếng đàn vi-ô-lông chậm rãi dịu êm từ ngoài cửa sổ vọng đến, bồng bềnh trong ánh trăng. Du Tĩnh bỗng như rũ hết mọi mệt mỏi, mọi thứ xung quanh cô trở nên trong trẻo tinh khôi, những phiền muộn hôm qua, những nỗi bất an ngày mai đều tiêu tan theo khúc nhạc. Vĩnh viễn níu giữ được cái cảm giác tuyệt vời thế này thì tốt biết mấy.
Vĩnh viễn tốt đẹp, chẳng phải là cái đích mà ai cũng luôn khắc khoải mưu cầu hay sao? Hình như ở ngoài kia bên dưới cửa sổ chính là cái vĩnh viễn tốt đẹp ấy.
Trong khoảnh khắc Du Tĩnh nhảy ra khỏi cửa sổ, cô mới nhớ ra lời dặn dò của Dục Hồng, nhưng tất cả đã muộn. Cô thét lên thê thảm, nhưng tuổi xanh đã ra đi không bao giờ trở lại nữa.]

Diệp Hinh – một sinh viên Y khoa tại trường Đại học Giang Kinh, có vẻ ngoài thanh thuần, hoạt bát và sôi nổi. Là một trong số các cô gái được xếp vào ở trong phòng, sau khi nhà trường cho mở lại căn phòng này để muốn xóa các tin đồn ma quái. Sảnh - bạn thân ở cùng phòng, là một cô gái có cá tính mạnh mẽ, thích đọc truyện trinh thám và có tính tò mò khám phá. Dưới sự lôi kéo của Sảnh, Diệp Hinh đã cùng cô đi đến phòng giải phẫu vào đêm khuya và từ khoảng khắc này Diệp Hinh đã bắt đầu bước chân vào bi kịch của “ánh trăng”.

Những sự kiện kì lạ bắt đầu xuất hiện xung quanh Diệp Hinh. Giấc mơ về một người phụ nữ mặc áo trắng với khuôn mặt dập nát lần lượt xuất hiện vào ban đêm mỗi khi cô ngủ. Nhìn thấy những thứ người khác không thấy và nghe thấy giọng nói cứ văng vẳng bên tai cô về hai từ “Ánh trăng”.

[Chiếc tủ kính cùng với tiêu bản cơ thể con người cực kỳ hoàn hảo – chính nó là cảnh tượng cô đã nhìn thấy lần trước. Cô dụi mắt thật mạnh, không có hình ảnh bồng bềnh, không có làn ánh sáng mờ ảo nào cả, cô đã nhìn thấy hoàn toàn rõ ràng, đó là một sản phẩm của khoa học công nghệ cao, là người bạn đồng hành tuyệt vời nhất để học môn giải phẫu học. Đèn flash lóe lên, cô chụp vài kiểu từ các góc độ khác nhau. Cô tin chắc ống kính máy ảnh không bị đóng, cô tắt đèn flash rồi lại chụp thêm vài kiểu nữa. Cô mường tượng ngày mai sau khi đến buồng tối của câu lạc bộ nhiếp ảnh tráng phim in ảnh xong, rồi nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Mẫn và Trần Hy thì mình sẽ hơi hơi đắc chí đây! Đã hoàn thành sứ mệnh, cô rất thõa mãn và đang định đi ra, nhưng lại không nén được phải nán lại ngắm thêm cái thi thể ấy, càng ngắm càng thấy tuyệt vời không thể tả được, cô bất giác đứng lại. Dùng kỹ thuật gì để có thể đồng thời xử lý toàn thể và từng chi tiết đến mức không chút sơ suất, để mọi người có thể vừa nhìn rõ cấu tạo cơ thể và các cơ quan chủ yếu của cơ thể người, lại vừa có thể làm nổi bật rành rành các mạch máu và dây thần kinh nhỏ như sợi tóc thế này? Các chi tiết đã hòa nhập toàn thể theo phương thức này: trong con mắt của Diệp Hinh, các mạch máu và dây thần kinh độc lập dần dần nhập vào vị trí trong cơ và các nội tạng, cơ và các nội tạng dần dần được da và các màng mỏng bao bọc. Và da thì rất “thật”, cứ như là người đang sống. Như người đang sống? Hay thực sự đúng là người đang sống!
Hinh nhìn, rồi thấy các bộ phận của tiêu bản đã hòa nhập với nhau rất hoàn chỉnh, cái thi thể ấy còn đạt tới đỉnh cao hoàn mỹ nữa là: làn da, bộ tóc, thậm chí cả quần áo nữa!
Nằm trong tủ kính lúc này là một cô gái mặc đồ trắng, vì đầu và mặt dập nát nên khó nhìn rõ, cô ta đang chầm chậm giơ tay về phía Hinh!
Hinh cảm thấy tiếng kêu kinh hoàng của mình bị nghẹn lại ở cổ họng, dường như ngạt thở. Cô quay người chạy ra cửa. Chạy một quãng ở hành lang, bỗng đầu bị va rất mạnh, rồi cô ngã xuống. Thì ra là chạy trong bóng tối cô đã đập đầu vào cửa ra khu nhà. Hinh thấy chóng mặt, cô khẽ lẩm nhẩm: “Ánh trăng… ánh trăng là gì?”
Không nghĩ nhiều nữa, Hinh đứng dậy chạy ào ra ngoài khu nhà.
Ánh trăng… ánh trăng là gì, ánh trăng ở đâu?
Hinh chạy một mặt về ký túc xá, hình như có một câu hỏi cứ nhắc đi nhắc lại mãi trong đầu cô. Cô lên giường nằm, nhưng không thể ngủ được. Cô nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mê … và cái âm điệu thiên nhiên kia lại văng vẳng bên tai cô, trong làn ánh sáng trắng nhợt, cô gái mặc áo dài trắng lại xuất hiện. Máu tươi trên mặt còn sẫm đỏ hơn trước, cô ta vừa từng bước tiến gần vừa lẩm bẩm: “Ánh trăng, ánh trăng…”
Ngoài cửa sổ là ánh trăng. Hinh ra khỏi giường, mở cửa sổ, tắm mình trong làn hơi thở trong lành của đêm xuân, thực là dễ chịu. Bên ngoài là từng mảnh từng khối ánh trăng.
Một làn gió đưa, se lạnh. Có lẽ, tại quá đắm đuối nên ta mới thế này chăng?
Hãy ra ngoài phòng ngủ bé như cái chuồng chim và những cơn ác mộng đeo bám ta, bên ngoài cửa sổ là ánh trăng và hương hoa tha hồ tận hưởng đến vô cùng. Lại có cả Âu Dương Sảnh nữa.
Hinh chợt thấy bóng Sảnh ở dưới sân, đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hinh. Hinh kinh ngạc kêu lên: “Sảnh ơi!” nhưng lại thấy Sảnh với vẻ mặt đờ đẫn, đứng đó bất động không nói một lời, chỉ thấy Sảnh khẽ lắc đầu chầm chậm. Giống như thoát ra khỏi bến mê, Hinh bỗng nhiên tỉnh hẳn, thấy mình đang đứng trên gờ tường mép ngoài cửa sổ…]

Tạ Tốn – Cũng là một sinh viên Y khoa, mọi người hay gọi anh là Kim Mao Sư Vương, sở hữu một giọng nam đầy sức lôi cuốn, đàn hát giỏi nhưng đi đứng nói năng đều rất bỗ bã (dạng cà lơ phất phơ). Tuy nhiên, khi anh nghiêm chỉnh, khiến người ta có thể cảm nhận anh rất có chiều sâu. Sau khi anh trở thành bạn trai của Diệp Hinh, cả hai bắt đầu điều tra về “vụ mưu sát 405”, tìm ra những điểm chung kì lạ ở những người chết và phát hiện ra người duy nhất đã may mắn sống sót – Vệ Thanh. Nhưng sau cuộc gặp gỡ và tiết lộ bí mật cho Diêp Hinh nghe, Vệ Thanh cũng bất ngờ nhảy lầu qua đời ngay sau đó. Từ đây, câu chuyện lại rẽ sang một hướng khác về bi kịch của ánh trăng “Nguyệt Quang Xã” cùng với thân phận của Tạ Tốn.

Uông Lan San – Diệp Hinh gặp bà vì sau rất nhiều biểu hiện kì lạ, cô bị nhà trường và gia đình ép phải vào bệnh viện tâm thần. Bà là một người bị mắc chứng đa nhân cách, có thể sắm vai tất cả những ai bà tiếp xúc và ở một niềm tin nào đó bà ta cũng nhìn thấy được những gì Diệp Hinh thấy và dự báo tương lai sẽ xảy đến.

Bộ truyện “Kỳ án ánh trăng” không những khiến chúng ta tò mò, mà còn muốn đọc cho bằng hết để tìm ra đáp án: Ai đã giết Thẩm Vệ Thanh? Người yêu của Diệp Hinh là người hay ma? Hung thủ của “Vụ án mưu sát 405” là ai? Ai sẽ là người tiếp theo đến gặp tử thần vào Ngày 16 Tháng 6? Là Diệp Hinh chăng? Cô có thể tránh được cái ngày định mệnh này không? Tại sao Diệp Hinh luôn nghe thấy, nhìn thấy những thứ mà người khác không thể nghe thấy, nhìn thấy?

Tất cả mọi nghi vấn giống như cái chuông được treo trên sợi dây “Ánh trăng”. Vậy “Ánh trăng” ở đây là gì? Mỗi một tình tiết khi tưởng chừng như sắp được giải mã thì lại xuất hiện một mối nghi ngờ khác và thậm chí còn khiến cho sự thật càng ẩn sâu…

Để biết tiếp Diệp Hinh – một cán bộ học sinh ưu tú, với khuôn mặt sáng và đẹp, lại là nòng cốt văn nghệ nổi tiếng của tỉnh, ăn mặc giản dị, không tin chuyện ma quỷ, sẽ gặp phải những chuyện gì!?

Chúng ta hãy cùng khám phá bí mật của “KỲ ÁN ÁNH TRĂNG” tại đây nhé: Kỳ Án Ánh Trăng.