GOTH – NHỮNG KẺ HẮC ÁM

Tác giả: Otsuichi (Hirotaka Adachi)

Thể loại: Kinh dị, trinh thám

Tình trạng: Hoàn - Đã xuất bản

Review

Đến với “Goth”, đây là cuốn sách mà các bạn fan kinh dị pha trinh thám không nên bỏ qua. Vì nó không chỉ là một cuốn tiểu thuyết kinh dị, rung rợn, “Goth” còn ẩn chứa nỗi buồn và những chiêm nghiệm về cuộc sống, về bản chất con người và sự giác ngộ. Tác phẩm đã mang về cho Otsuichi giải thưởng “Honkaku Mystery”, được chuyển thể thành manga và phim điện ảnh.

Cuốn sách này được chia làm 6 câu chuyện tương ứng với 6 vụ án xoay quanh hai nhân vật chính và tên của từng vụ án cũng đã hé lộ phần nào nội dung của các vụ án đó.

_ Goth – Những kẻ hắc ám

_ Wirstcut – Vụ án cắt cổ tay

_ Dog – Khuyển

_ Twins – Ký ức

_ Grave – Đất

_ Voice – Giọng nói

Câu chuyện nhỏ xoay quanh hai nhân vật chính là hai học sinh cấp 3. Hai con người có vỏ bọc xã hội hoàn toàn trái ngược nhau.

Morino, một cô gái lạnh lùng, khó gần, lúc nào cũng mặc đồ đen tuyền, mái tóc dài luôn buông xõa che lấp khuôn mặt trắng đến xanh xao. Nhưng điều đặc biệt là ngay từ đầu tác giả đã đặt cho cô cái tên mặc dù đó không phải là tên thật của cô. Ban đầu cứ nghĩ rằng nữ chính mới là người có nhiều vấn đề về mặt tinh thần. Cô xa lánh tất cả mọi người, cô có sở thích quái gở là sưu tập các tranh ảnh của nạn nhân xấu số bị giết, cô lạnh lùng và ít nói. Trên người cô toát lên vẻ khó gần và bí hiểm. Tuy nhiên, khi đọc đến một phần mà cô là nhân vật chính trong câu chuyện đó, thì bạn sẽ cảm nhận được đọc đến đâu là da gà nổi đến đó. Tất cả chỉ là ký ức của cô thôi nhưng lại bao phủ một sự thật kinh hoàng. Ngay khi đọc xong phần đó, cảm xúc ghê sợ tan biến mà thay vào đó lại là sự thương xót. Lần đầu tiên cảm thấy buồn cho số phận của Marino, kể cả những tin đồn về cô, lúc cô khó biểu đạt cảm xúc, lúc cô bị bạn bè xa lánh, cô thờ ơ vô cảm với tất cả thì chính phần truyện đó, như một sợi dây choàng lấy cổ khiến mình thấy ngột ngạt vô cùng…

Còn nam chính trong truyện thì được tác giả giấu tên và đây cũng chính là một nút thắt cho phần truyện cuối cùng (Voice). Nam chính cũng là một con người “méo mó” về tinh thần. Nhưng khác với Marino, nam chính luôn đeo một lớp mặt nạ để có thể hòa nhập vào cuộc sống con người bình thường. “Tôi không thoải mái trong bất kì cuộc nói chuyện nào. Lúc nào tôi cũng thấy mình đứng dưới đáy của một cái hố tối tăm. Nhưng trong vô thức, tôi có thể diễn kịch và nói chuyện trơn tru không mâu thuẫn.” Đó chính là nam chính. Và nam chính có một câu nói đi nói lại, nó đã trở thành quy tắc bất di bất dịch của nam chính: “Tôi thích quan sát những kẻ phạm tội, nhưng tôi có luật lệ riêng cho mình là luôn đứng ở vị trí người thứ ba chứ không dây dưa vào”. Tuy nhiên, nam chính đã có một lần làm trái với quy tắc này (trong phần Dog).

Anh ta luôn đứng ở ngoài câu chuyện, luôn là người tìm hiểu và phát hiện ra hung thủ, nhưng chẳng bao giờ báo cảnh sát. Ngược lại còn cảm thấy thích thú và cảm thấy đồng điệu với hung thủ. Nếu là một người bình thường, chắc chắn khi phát hiện ra hung thủ thì sẽ gọi báo cảnh sát ngay và luôn. Tuy nhiên vì anh là một người “méo mó” nên anh đã: lấy cắp bộ dao của kẻ đã phanh thây rất nhiều cô gái, ăn trộm các bàn tay bị chặt đứt đem về chôn ở vườn nhà, dẫn con chó của cô con gái đã giết tình nhân của mẹ về nuôi, tìm ra hung thủ chôn sống bạn mình chính là một cảnh sát nhưng lại khuyên không cần ra đầu thú hoặc nếu muốn thì sau 3 – 6 tháng sau hãy đầu thú….. Nam chính là một người như vậy liệu có giết người không? Tất cả sẽ được tiết lộ ở phần truyện cuối cùng (phần Voice).

Hai nhân chính với vỏ bọc khác nhau, không ai có thể tưởng tượng được giữa hai con người như hai mảng đen trắng này, hai cực nam châm đối dấu nhau lại hút lấy nhau bởi một loại ám ảnh: Cái chết.

Mối quan hệ giữa họ, mình không chắc có thể gọi là tình bạn không. Vì bản thân họ cũng hơn một lần khẳng định, họ chỉ trò chuyện với nhau khi không có ai ở bên cạnh người còn lại, nghĩa là khi ở bên nhau, thế giới của họ chỉ tồn tại hai nhân thể. Chủ đề của những câu chuyện hằng ngày của họ là cái chết, những vụ án mạng. Bằng một cách nào đó, họ luôn vô tình, hoặc hữu ý, vướng vào những sự kiện bí ẩn đến rùng rợn: Một cuốn sổ ghi chép quá trình giết người, chiếc tủ lạnh chứa đầy bàn tay, lũ chó bị bắt cóc, vụ treo cổ kỳ quái, đứa trẻ bị chôn sống, cuốn băng thu âm giọng nói của người chết…

Goth - Những kẻ hắc ám

Tuy nhiên, khác với các thể loại trinh thám thông thường, hai nhân vật của chúng ta không hề tham gia vào việc truy tìm hung thủ để đòi lại công lý hay phá án, trái lại họ trực tiếp bước chân vào bóng tối và quan sát. Họ nhìn những tội ác ấy diễn ra trước mắt mình một cách bình thản, như cách một nhà khoa học quan sát thí nghiệm của mình.

Kết thúc câu chuyện cũng là lúc tên của nam nhân vật chính được bật mí và cũng là lúc Morino nhận ra là họ không hề giống nhau như cô vẫn tưởng: “Nàng trở lại với dáng vẻ quen thuộc, không cần mượn bàn tay của tôi nữa. Chúng tôi đi về hai hướng ngược nhau mà chẳng nói một lời từ biệt.”

Có những người sinh ra là để ở trong bóng tối. Có người chìm hẳn vào, có người chỉ chìm phân nửa, nửa kia dành để hòa nhập vào cái thế giới còn lại. Otsuichi đẩy hai nhân vật của mình đến bờ vực ngăn cách giữa bóng tối và ánh sáng. Để cho họ tìm ra tội ác như một cách thỏa mãn trí tò mò, để họ tưởng chừng như đang bước chân vào bóng tối rồi lại bất ngờ kéo họ ra phơi bày sự thật dưới ánh sáng. Qua đó, ta thấy một thế giới với những mảng tâm lý vặn vẹo, méo mó, những bí mật ghê rợn đến kinh hoàng, nhưng đằng sau ảo ảnh hỗn độn đó là những tâm hồn tổn thương đến cùng cực, những nỗi sợ hãi không nói thành lời và những lạc lõng khi phải cố gắng hòa nhập với thế giới mình không thuộc về.

Hãy đến với “Goth – Những Kẻ Hắc Ám” để trải nghiệm khả năng kể chuyện bậc thầy của Otsuichi nhé!!!