[Dựa trên câu chuyện có thật] Cô Dâu Không Đầu - Lễ Rước Dâu Ma

Mình là một người rất thích nghe hoặc đọc truyện liên quan vấn đề về tâm linh, kinh dị… Chính vì vậy, trong lúc vô tình mình tìm truyện trên Youtube thì biết đến kênh Dinglang Food And Horror, đây là kênh ẩm thực kết hợp nghe kể những câu chuyện tâm linh từ các nghệ sĩ khách mời, đồng thời khám phá các nước trong khu vực Đông Nam Á. Ah, đúng rồi và nếu các bạn muốn các bạn cũng có thể chia sẻ câu chuyện tâm linh mà mình trải qua về kênh của anh.

Bài viết này, mình xin phép được viết lại câu chuyện mà mình nghe lần đầu tiên trên kênh và cũng chính là tựa đề của câu chuyện “Cô Dâu Không Đầu – Lễ Rước Dâu Ma”.

Nội dung truyện

Câu chuyện ngày hôm nay, sẽ là một câu chuyện có thể làm cho các bạn ám ảnh. Theo như lời kể của anh Tân (người kể chuyện) thì anh nhận được câu chuyện này vào lúc 12h đêm, trước đó thì anh ngủ khá sớm vì bị bệnh, nhưng do anh nghe điện thoại của mình cứ rung lên, cho nên anh muốn kiểm tra xem là có ai nhắn tin vào giờ đó, thì rất là cảm động khi mà người nhắn tin cho anh lại là một người mà anh rất là thương và rất là quen thuộc với anh cách đây mười mấy năm về trước, cuộc gặp lại này mở ra cho anh một câu chuyện khá là kinh dị. Đó là người thầy dạy anh trước đây vào năm lớp 10 của anh, khi mà vô tình thầy thấy anh kể chuyện trên Youtube thì thầy cũng có coi và quyết định chia sẻ câu chuyện của thầy về cho anh Tân.

Nói sơ về người thầy thì thầy là một thầy giáo dạy môn Sử cấp 3, thì anh Tân với thầy đã mất liên lạc với nhau từ rất là lâu từ hồi anh học cấp 3, tại vì thầy dạy ở trường anh chỉ có một thời gian thôi, chưa kịp gì hết thì thầy chuyển qua một ngôi trường khác khá là xa để thầy dạy và từ đó thầy trò cũng mất liên lạc. Đêm mà anh nhận được tin nhắn, đọc ngay câu đầu tiên là anh biết ngay là thầy của mình: “Trò Tân mập”, vì ngày xưa, chỉ có thầy là người gọi tên anh như vậy thôi!!

Bắt đầu câu chuyện, thì năm nay thầy của anh cũng chỉ mới có ngoài 40 chút xíu, tại vì cách đây mười mấy năm thì thầy chỉ mới có 26 tuổi thôi. Từ khi mất liên lạc, thầy xảy ra một câu chuyện mà đến bây giờ thầy vẫn ám ảnh và thầy muốn gửi câu chuyện đó về cho kênh cũng như cho anh Tân. Đó là vào năm thầy rời khỏi trường học của anh, thì một năm sau thầy quen với một cô gái, cô này không phải là giáo viên mà là con của một gia đình khá giả, cho nên mối tình này bị bên gia đình của cô gái ngăn cản và dường như là không cho quen nhau. Nhưng vì yêu nên hai người vẫn lén lút qua lại với nhau, hẹn hò cũng như là đi chơi với nhau cho đến khi phải nói là tình cảm đã quá mặn nồng và không muốn xa nhau, thì thầy mới quyết định nói với cô là cho thầy về gặp gia đình và thầy sẽ nói chuyện đàng hoàng và nghiêm túc để mà xin được lấy cô này về làm vợ. Tuy nhiên, sau cuộc nói chuyện của cô này và gia đình như thế nào đó thì không biết, vì cổ đã không có liên lạc lại với thầy suốt một tháng trời và thầy cũng rất là nhớ cũng như gọi điện thoại rất nhiều nhưng mà cô cũng ko bắt máy. Tiếp sau đó, qua một tháng đó thì thầy mới quyết định lấy hết can đảm của mình, để đi qua nhà của cô người yêu để gặp và nói chuyện ba mặt một lời, được thì đến còn không được thì phải có một lời chia tay rõ ràng. Cho đến khi qua nhà của người yêu, thì thầy được mọi người cho biết là gia đình đã di dân sang Canada và không còn ở Việt Nam nữa, sự việc di dân này là gia đình của cô này và bản thân của cô này cũng đã xin giấy tờ từ trước đó nhiều năm, nhưng mà không ngờ là cái ngày hôm đó thì giấy báo về là ok thì gia đình đi liền. Vì gia đình của cô đó là muốn con mình được định cư ở một nơi tốt đẹp hơn, cho nên là cổ và gia đình cổ đi. Và các bạn cũng phải hiểu cho cô này là gia đình đi hết thì cổ không thể ở lại một mình với tình yêu của mình được và thầy cũng là người hiểu điều đó, cho nên là thầy cũng không có trách cô và thầy cũng nói với anh là: “Tôi không hề trách cô ấy, vì tôi hiểu không ai ở lại với một thầy giáo nghèo mà sẽ chọn cho mình một gia đình ấm êm, ở một nơi quốc gia phát triển hơn. Tôi không trách”.

Nhưng mà mọi chuyện không có chấm dứt ở đó, thầy cũng cố tìm ra facebook, cũng cố liên lạc viber bằng số điện thoại cũ này kia vì thầy chỉ mong muốn nói một câu với cô rằng là “Thầy vẫn còn thương, còn yêu, nhưng mà thầy cũng chấp nhận để cho cô ra đi ở một phương trời hạnh phúc”. Và bẵng sau đó một năm, là năm thầy khoảng 28 tuổi, thì một cú điện thoại bằng số lạ từ nước ngoài gọi điện về cho thầy. Khi mà thầy nghe cuộc gọi, thì người bên đó nhận là em trai của cô này, lúc đó thầy rất là mừng và hỏi: “Cô có khỏe không? Và gia đình có khỏe không?” thì người em trai này nói chuyện không rõ ràng lắm nhưng thông báo một tin rất đau lòng là: “Cô bị một tai nạn ở Canada và đã chết. Thời gian sắp tới, xin thầy địa chỉ để gởi về một cuốn nhật ký và một số vật dụng riêng tư mà cô này muốn gởi về cho thầy theo như di nguyện của cổ lúc mà còn viết trong cuốn nhật ký”. Nghe đến tin thì thầy rất là buồn và dường như thầy suy sụp ngay ngày hôm đó, khi biết người yêu của mình ở phương xa mà đã bị tai nạn mất.

Đúng một tháng sau, thầy ra bưu điện và để nhận lại toàn bộ số đồ của cô này là một cái va li, trong đó có hai cái móc khóa, một cây lược và một món đồ lưu niệm mà cả hai có được trong một chuyến du lịch Đà Lạt trước đây. Bên cạnh đó là một cuốn nhật ký, viết đầy đủ những kỉ niệm mà khi cô và thầy ở bên nhau cùng một khoảng thời gian khi mà cô qua Canada và cô nhớ thầy như thế nào!! Nhưng dòng nhật ký nó đã ngưng lại vào cái thời điểm mà cô bị tai nạn mất, vì vậy thầy càng đau lòng và dường như suy sụp, thầy không có tin được rằng là người yêu của mình lại ra đi một cách đột ngột và thê thảm đến như vậy!!!!

Lúc này đây, như trên dòng tin thầy viết gửi anh là “Tôi đã vì quá yêu cô ấy, mà làm ra một chuyện vô cùng sai lầm. Đến bây giờ dẫn đến một vấn đề mà ngay cả tôi cũng không thể giải quyết được!”. Anh Tân đọc tiếp và biết được câu chuyện sai lầm là như thế nào, đó là: “Vì quá đau lòng với cô người yêu đã mất đó, cho nên thầy quyết định đi đến Trung Quốc, để làm một cái buổi lễ và cái lễ này là lễ kêu hồn. Để làm được lễ kêu hồn này, thầy phải mang theo những vật dụng gần nhất của cô này qua bên đó để người ta kêu gọi hồn của cô này về và làm một cái đám cưới với thầy”. Lúc mà thầy tỏ ra cái ý định này thì bạn bè cũng như là người thân đã cản thầy rất là nhiều, vì họ biết là không ai mà đi nối duyên với người âm mà cũng không ai cưới người âm bao giờ. Hơn nữa, Trung Quốc là một nơi xa không phải là gia đình, cũng không có bạn bè thân thuộc, lỡ như sự việc này thầy bị lừa hoặc là nó không thành công hay như thế nào, thì không ai biết. Tuy nhiên, vì quá yêu, dường như là thầy đã không còn lý trí của mình nữa các bạn. Thầy đã quyết định qua Trung Quốc và làm cái lễ đó và thầy cũng tả rất rõ ràng cái lễ đó như sau:

Vì nó theo một tập tục của người Hoa, cho nên là thầy phải mượn một căn nhà, đó là nhà tổ của cái vùng đó, để mà xin để được gia nhập vào cái nhà đó và thắp một cặp đèn nhưng phải là đèn trắng, có khắc rồng lên để mà tổ chức và khi mà cái lễ đón dâu ra thì có để hai chữ “Trở về” bằng chữ Hoa, lót ở dưới hai cái mẹt (cái mẹt ở đây là giống cái mẹt ăn cơm của mình), lót một cái ngay trước bậc thềm cửa rồi lót tiếp cái thứ hai, và cứ làm tiếp tục như vậy cho đến khi cái mẹt nó xếp ra tới cửa. Đêm hôm đó, những người thầy cúng họ sử dụng bùa và nối bằng những sợi dây chỉ dài thành cái hình bát quát. Sau đó, họ sử dùng những vật rất là kinh dị và ghê rợn như thầy đã nói lại đó là: lấy máu ứ của một con dê, máu ứ tức có nghĩa là không phải là loại máu mà mình cắt tiết ra bình thường, mà họ phải đập con dê khi còn sống để nó bị ứ máu ở trong bụng, sau đó cầm một cây dao (dao giống như dao của người Mèo mình vậy đó), thọc từ dưới bụng lên rút ra để cái máu ứ từ trong mật đó chảy ra cái hủ, cái máu đó là màu đen và pha chút xanh của mật dê, rồi cắt bụng của con rít bỏ vô cái phần máu đó và bỏ thêm một số loại côn trùng nữa mà thầy không biết gọi là gì. Trước khi làm lễ này, người ta cũng đã nói với thầy rất rõ ràng là chỉ có 50% là có thể kêu hồn của cô gái này về được thôi, 50% còn lại là rất nguy hiểm vì có khả năng không phải là người vợ mà thầy muốn kêu hoặc dã có thể là kêu nhầm quỷ, thì thầy có muốn làm hay không? Lúc này đây, cảm giác của thầy là giữa muốn và giữa không. Tại vì lúc này thầy cũng đã có những cái suy nghĩ riêng của mình nhưng mà đã đến nước này rồi thì hình như lý trí của thầy cũng không có rõ ràng nữa, cho nên thầy quyết định làm và họ đã đổ toàn bộ hỗn hợp kinh dị đó vào trong cái hủ. Ở trong đó có chứa một số vật dụng người yêu của thầy rồi họ chôn xuống dưới đất, lấp lên hết mọi thứ và phun thêm máu gà lên đó nữa. Tiếp đó, họ để bộ áo của cô dâu người Hoa lên trên cùng với đôi giày, một vòng đeo tay, một cái kiềng bằng bạc để lên đó và ngồi đó họ đọc, họ nói thầy trở về phòng của tân lang đi và nằm ở đó, qua 12h đêm thấy người bước về mà cầm cái vật của người yêu mà thầy để trên bàn, đúng cái vật đó thì chính là vợ của thầy còn nếu như mà thấy họ cầm một vật khác, thì ngay lập tức phải bỏ chạy ra ngoài, họ ở ngoài kia sẽ cứu thầy.

Qua 12h đêm, thì thầy rất là bàng hoàng và hoàn toàn là ghê rợn khi mà cái người bước vào là một cái hình bóng. Lúc đó là thầy vẫn đang mê man và thầy ngủ nên không có rõ ràng, nhưng cái người bước vào theo như thầy thấy là hình bóng mặc áo cô dâu truyền thống người Hoa, nhưng Không Có Đầu!!! Vì vậy, thầy cũng không có nhận diện được là phải gương mặt của người yêu của mình hay là không. Lúc này, người đó lại cầm ngay cái món vật mà người yêu của thầy đã từng sử dụng, giống như lời họ nói. Tại vì trên bàn có nhiều vật khác nhau, nhưng trong đó chỉ có một món là món vật đó là kỉ niệm của hai người, nếu mà người đó cầm trúng thì chính là người yêu của thầy và người đó đã cầm trúng cho nên là thầy xác định đây là người yêu của thầy. Thầy nghĩ rằng chắc có lẽ là vì tai nạn đó, nên người yêu của thầy đã không có toàn vẹn, do dó mà người trở về với hình dáng là không đầu. Thầy đã để đến sáng và người ta lấy cái di vật đó, bỏ vô một cái hủ và người ta niêm phong lại và thầy trả một số tiền cho bên đó rồi đem cái vật đó về nhà của mình.

Khi về nhà của mình, hàng đêm thầy đều nghe tiếng rên và kêu là cho ăn vì đói, thầy rất là xót và đã đem đồ ra cúng này kia nhưng mà người ta vẫn than đói và nói là không phải đồ ăn này. Lúc này thầy của anh mới hỏi là “Vậy thì em muốn ăn gì, thì anh sẽ cúng”. (Tất cả cuộc nói chuyện đó đều xảy đến với thầy là trong giấc mơ, chứ không hiện hữu khi thầy thức tỉnh nha các bạn). Người vợ không đầu này mới nói: “Vì cổ không có đầu, cho nên những thức ăn mà thầy cúng như là gà, vịt, đồ ăn cũng như mọi thứ là cổ không ăn được. Cổ chỉ có thể là ngửi được hương thôi, có thể nào cúng thịt sống mà có máu được hay không?” Lúc này, thầy nghĩ là chuyện này hợp lý cho nên là thầy cúng thịt có máu, đặc biệt là hay mua huyết bò, huyết heo, hoặc là cắt cổ gà lấy tiết để gần cái vật đó thì thường sáng ra thì thấy máu đó khô lại và hầu như là không còn một giọt máu nào. Từ giây phút đó trở đi suốt một năm trời, khi thầy ở chung với cái vật đó thì mọi người xung quanh cũng như gia đình đều thấy thầy có một cái vẻ là không có bình thường, một con người vô hồn, bên cạnh đó từ trong phòng thầy có toát ra cái mùi nó khá là khó chịu và nó hôi. Mới đầu nó hôi chỉ trong nhà biết thôi, nhưng mà rồi ra tới hàng xóm, rồi cũng như xung quanh người ta họ đồn, thì một số anh em, bạn bè, đồng nghiệp của thầy họ có hỏi người nhà và được biết là thầy đã qua Trung Quốc và làm cái lễ đó. Lúc này đây, một người bạn thân của thầy và cũng là người bạn chí cốt của thầy, rất là may mắn vì người bạn này đã tới hỏi sự tình sự việc từ đầu đến cuối và người bạn này cũng khuyên là đừng bao giờ lấy người có duyên âm. Vì nếu như thương thì nên để người ta đi về với cõi vĩnh hằng, chứ đừng kêu người ta lại, còn cớ sự việc này thì để tôi sẽ hỏi thử như thế nào. Ngoài ra, người bạn này cũng là bạn chung của hai người và ruốt cuộc phát hiện ra một chuyện rất là táo tợn, cũng rất là buồn lòng đến thầy, đồng thời cũng tạo ra sự bàng hoàng đối với thầy và gia đình thầy. Trong thời gian đó là người bạn này đã phát hiện ra cô người yêu không hề “CHẾT”!!! Cô người yêu không hề mất mà vì cổ cảm thấy không muốn thầy nhớ về cổ, cho nên cổ gửi những đồ này về cho thầy và cổ nhờ người em của mình gọi như vậy để trấn an mà thôi. Hoàn toàn cổ không mất và cổ đang sống một cuộc sống rất tươi đẹp tại Canada.

Đọc đến đây anh Tân và cả người nghe là mình cũng không biết phải diễn tả như thế nào, vì thầy đã yêu quá thật lòng và quá thực tình., nhưng mà đổi lại thì có lẽ cô ấy nghĩ còn quá nông cạn, cho nên là tạo ra như vậy, nhưng nếu cổ chưa chết, vậy thì người không đầu trong nhà của thầy là “Ai”???

Cái người không đầu ở trong nhà mình là ai??”: thầy tự hỏi mình và bắt đầu bạn bè cũng như người thân biết đây không phải là cái chuyện bình thường nữa rồi. Họ một lần nữa tìm đủ mọi cách, để mà đưa cái món vật đó về bên Trung Quốc nhưng lần nào cũng không được và bị phá hết lần này đến lần khác. Thầy cũng im, tại vì thầy không thể nào đi kêu thầy pháp tới được, thứ hai là vừa bước ra khỏi nhà là con quỷ không đầu ở trong nhà biết liền. Cho nên là người bạn thân của thầy cũng là một người quá tốt, cũng là thầy giáo nhưng mà có lẽ là người này quan hệ rộng hơn. Vì vậy, người thầy này có nhờ một người tìm một thầy pháp chứng và khi ông thầy pháp này bước vô nhà một là ổng nói ngay lập tức: “Trời ơi, tại sao lại kêu một cái vong hồn dữ đến như vậy đi về nhà của mình. Những người mà pháp sư ở bên Trung Quốc là không phải họ giúp anh đâu, không phải họ kêu người yêu của anh lên mà họ đang muốn tiễn vong cái con quỷ không đầu ở trong cái vùng của họ cho anh, để anh mang về. Nhưng mà vì trong nhà của anh có thờ phật, xung quanh khu xóm anh cũng thờ phật, cho nên nó không đủ mạnh và nó yếu dần đi nên nó không hại được anh thôi, nhưng nếu anh cứ cúng đồ bằng máu cho nó, thì nó sẽ mạnh lên và hại cả gia đình anh. Anh có cảm thấy gần đây anh luôn ngủ chập chờn mà gia đình anh có mùi hôi mà anh không cảm giác được hay sao?” Thì lúc này cả gia đình rất là sợ, và ông thầy pháp cũng nói: “Tôi cũng chỉ có thể làm cách nào đó để dời nó ra khỏi thôi, chứ bây giờ thực sự nó mạnh hơn cả tôi thì làm sao mà tôi làm được gì!!” Nghe đến đó, không những cả thầy, gia đình, bạn bè mà cả xóm đều sợ hết. Sau đó, người thầy này đi tìm rất nhiều, rất nhiều người, mới tìm được một người Trung Quốc. Ông này không phải là thầy pháp, ổng chỉ là một người pha cà phê, bán cà phê dảo ở quận 5 thôi, nhưng ổng hiểu về cái phong tục này và ổng biết nên ổng sẽ giúp đem qua bên đó, cái điều kinh dị là ổng cũng đập con dê làm cái buổi trừ tà đó y chang cái buổi mà rước cái hồn đó lên, thì lúc này thầy mới tỉnh ra, thầy mới hiểu là “À, mình đã rước quỷ về”, chứ còn lúc đầu thầy vẫn còn mơ hồ, miên man, lúc tỉnh lúc mê. Khi mà đem, ổng trục cái thứ đó về trong cái hủ đóng lại và ổng nói phải mang về lại bên Trung Quốc và bằng mọi giá là phải để lại cái làng đó, họ không nhận thì quăng lại chứ không có lấy. Và người bạn cũng đã đi chung với thầy về lại bên Trung Quốc để mà quăng lại cái hủ về cái ngôi làng đó và nhanh chóng rửa tay, bằng một loại nước màu trắng mà do ông người Hoa ở Việt Nam đưa, rồi nhanh chóng đi về. Khi mà ra sân bay về tới Việt Nam, mọi chuyện đã dần bình ổn trở lại. Sau 3 tháng, nhà của thầy mới dần dần hết mùi hôi đi và trong nhà ngày nào cũng phải lau chùi bằng loại nước đó cũng như là ông người Hoa cũng liên tục tới đọc và làm phép suốt một khoảng thời gian. Khi mọi chuyện yên ắng thầy mới hỏi là như thế nào, thì ổng mới nói là “Ở bên người Hoa thì cái vùng đó, ngày xưa có một cái tục lệ là cứ hễ con gái lên 16 tuổi là phải gả lấy chồng. Có lẽ cái xác này họ không chịu đi lấy chồng cho nên một là chồng lồng heo, là nhấn lồng heo thả trôi sông hai là chặt đầu, để cho đầu và người không đến được với nhau như một sự trừng phạt. Và cô gái này là cô gái gần nhất, gần nhất có nghĩa là ở cuối thời phong kiến, khi mà qua thời phong kiến rồi thì cô này cổ cũng tự biết ý thức được là phụ nữ có quyền của họ cho nên là cổ từ chối thế là cổ bị chặt đầu và cổ mang cái oán hận đó và trở thành quỷ ở vùng này. Có rất nhiều người ở đây phải chịu lãnh cái sự ác độc cũng như là sự trả thù của cổ đến mức độ mà người ta chỉ cần đợi một cơ hội để tiễn họ đi thôi. Để tiễn đi thì chỉ có một người chấp nhận làm lễ để mà rước người này đi, coi như là cổ được lấy chồng.

Bây giờ, sự việc này của thầy anh đã trải qua được vài năm và thầy cũng đã lấy lại được sự cân bằng cũng như là tinh thần trong cuộc sống. Đây là một câu chuyện có thật từ thầy, thầy đã chia sẻ cũng như là kể cho anh Tân, thì anh cũng như mình sau khi nghe câu chuyện cũng xin chúc thầy trong thời gian sắp tới thầy sẽ khỏe mạnh và có được những tình cảm tốt hơn, có một mối lương duyên mới, toàn vẹn hơn. Và qua câu chuyện này, mình càng thấy đúng với một câu: “Xưa nay kẻ gây lắm tội nhất là người, chứ không phải ma!” trong cuốn truyện kinh dị “Kỳ Án Ánh Trăng” mà mình đã từng đọc.