QUÁN TRỌ HOANG THÔN
Tác giả: Sái Tuấn
Thể loại: Hiện đại, kinh dị
Tình trạng: Full
Review
“Quán trọ hoang thôn” kể lại một câu chuyện tình yêu đầy mà mị và hãi hùng nhưng vô cùng đẹp đẽ và xúc động. Đó là một tình yêu sâu nặng, vượt qua thời gian năm nghìn năm, vượt qua không gian của thành phố và Hoang thôn, vượt qua cả sự sống và cái chết để tồn tại vĩnh hằng. Ngoài những tình tiết ly kì, thử thách sự chịu đựng thần kinh của độc giả ở cung bậc cao nhất, bộ truyện còn cho ta cảm nhận được sâu sắc sự lãng mạn đầy đam mê và cảm động của tình yêu.
Mở đầu câu chuyện là nhân vật chính – nhà văn gặp rắc rối với câu chuyện của chính mình, khi đăng truyện ngắn “Quán trọ u hồn” trên tạp chí “Chồi non”. Bốn sinh viên trẻ vì tò mò về chuyến phiêu lưu kỳ bí của anh đến Hoang thôn, mà trong một ngày mưa gió họ đã đến tìm anh và dò hỏi vị trí của Hoang thôn, háo hức muốn thực hiện một chuyến “thám hiểm” đến đó. Đồng thời, có một nhân vật lấy nick là “Nhiếp Tiểu Sảnh” chất vấn anh về những tình tiết hư cấu trong truyện ngắn của anh…
Mọi chuyện bắt đầu trở nên không kiểm soát được khi 4 bạn sinh viên kia đã tìm được đến Hoang thôn. Sự say mê khám phá và cả sự tò mò của họ đã vô tình “đánh thức” “bí ẩn của Hoang thôn” trong ngôi nhà “Tiến sỹ đệ” của dòng họ Âu Dương. Từ đây, mọi chuyện càng trở nên xấu đi… 4 sinh viên gặp những ảo giác, 4 người cùng mơ chung một cơn “ác mộng”.
Sắc mặt Tô Thiên Bình càng lúc càng đáng sợ, con mắt sâu hoắm như đáy giếng bắt đầu lờ đờ: “Tôi mơ thấy một người đàn bà, mặc một chiếc áo sườn sám màu trắng, bóng lửa leo lắt lay động trên người cô ta, cô ta xõa mái tóc dài, khuôn mặt trắng trẻo xinh xắn, nhưng đôi mắt cô ta vô cùng đặc biệt, giống như đến từ một đất nước xa xôi nào đó. Cô ta lộ ra ánh mắt kỳ dị đó, không hiểu là bi ai hay tuyệt vọng!? Nhưng khóe miệng cô ta lại rất kiên cường, hình như đang quyết tâm làm một việc gì đó, cả người ung dung kiên định, khí chất đó quả thật cao quý, thậm chí có thể dung hai từ thánh khiết để hình dung và những người thời nay tuyệt đối không thể làm được…”
“Giống như nữ hoàng Cleopatra của Shakespeare?”
“Đúng, anh nghĩ rất giống tôi. Giống như nữ hoàng Cleopatra của Shakepeare, ung dung thò tay vào chiếc hộp đựng toàn rắn độc. Tôi nhìn thấy cô ta nhấc lên một con dao có cạnh sắc nhọn, sau đó trấn tĩnh dị thường dung dao tự mình cắt cổ… Tôi trợn mắt nhìn làn da trắng nõn của cô ta bị cứa, vết cắt nơi yết hầu chảy rất nhiều máu tươi…”
Đến khi bốn bạn trẻ trở về Thượng Hải, thì hai người trong số đó bị chết, 1 người bị tâm thần và người còn lại thì mất tích sau khi anh ta kể cho nhà văn nghe về chuyến đi của nhóm mình đến Hoang thôn và hành động xâm phạm đến “quá khứ” của nhóm…
Sau đó, nhà văn – nhân vật chính của chúng ta cùng với Nhiếp Tiểu Sảnh tìm đến “Quán trọ hoang thôn” – một “bản sao ngôi nhà Tiến sỹ đệ”, nơi mà gia đình Âu Dương đã từng sinh sống trong thời gian điều hành công việc làm ăn tại Thượng Hải. Họ sát cánh bên nhau để tìm hiểu “Bí mật của Hoang thôn” – một bí ẩn được giữ kín từ hàng trăm năm về trước.
Những giây phút bên nhau, giúp nhà văn và Nhiếp Tiểu Sảnh trở nên gắn bó, không thể thiếu nhau… Đến khi họ đã gần như khám phá ra toàn bộ “Bí mật Hoang thôn” thì đó cũng là lúc họ phải xa nhau. Nhiếp Tiểu Sảnh là Âu Dương Tiểu Chi – người thừa kế cuối cùng của gia tộc mình, cô là một bóng hình tồn tại chỉ để biết được “quá khứ của họ Âu Dương”, điều mà cô không muốn và cũng chưa bao giờ muốn biết.
Cuốn tiểu thuyết này lẽ ra đơn thuần là tiểu thuyết kinh dị, chỉ dừng ở mức gây “cảm giác mạnh” cho độc giả, nếu không có câu chuyện tình vượt mọi không gian giữa anh chàng nhà văn và Nhiếp Tiểu Sảnh (Âu Dương Tiểu Chi).
Có chút tiếc nuối khi hai người yêu nhau không thể đến được với nhau, nhưng có lẽ tôi không ở vào vị trí của họ nên có lẽ sẽ chẳng bao giờ hiểu được!
Như nhân vật “Tôi” nói:
“Trong vòng đúng ba mươi ngày, tôi đã trải qua những chuyện mà cả cuộc đời của rất nhiều người cũng không sao có thể trải nghiệm được. Đúng vậy, ba mươi ngày đêm khủng khiếp này, xuyên suốt cả truyền thuyết năm nghìn năm, còn có cả tình yêu và thù hận…”
Trải qua một cuộc tình “khắc cốt ghi tâm” như vậy, thiết nghĩ cũng đủ lắm rồi…
Câu nói của Tiểu Sảnh, văng vẳng vọng lại từ một nơi rất xa… rất xa… xa lắm…
“Chỉ cần lòng anh nhớ em, thì anh nhất định sẽ nhìn thấy em…”
Hãy đến với “Quán trọ Hoang thôn”, bạn sẽ cảm nhận được một đêm ghi nhớ suốt đời!