THÔNG TIN TÁC PHẨM

🌸 🌸 🌸 CHIẾT CHI 🌸 🌸 🌸

Tác giả: Khốn Ỷ Nguy Lâu

Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, niên hạ, tình hữu độc chung, thanh mai trúc mã, ôn nhu ngu đần đại hiệp công x si tình giảo hoạt ma giáo thụ, trước ngược thụ sau ngược công, HE.

Nhân vật chính: Đoàn Lăng x Lục Tu Văn

CHIẾT CHI - ĐỢI KHI TÓC DÀI TỚI EO, NGƯỜI QUAY VỀ TÌM TA ĐƯỢC KHÔNG? (*) 🌸 🌸 🌸

“Đợi người, đợi đến quên cười.

Trâm cài tóc cũng đã bạc màu.

Mỗi ngày với ta đều là giày vò

Lại không muốn người khác biết…

Lặng lẽ nguyện cầu vì người

Tin rằng người chính là niềm kiêu hãnh của ta

Cho dù lãng phí những năm tháng thanh xuân

Chỉ muốn theo người đến chân trời góc bể

Cả trong mơ cũng nghe thấy tiếng gọi của người

Không kìm lòng được, muốn trốn chạy cùng người

Chẳng sợ dung nhan tàn phai.

Chẳng sợ năm tháng qua đi, không thể tiêu dao.

Chỉ cần được bên cạnh người là đủ.

Suốt đời này chỉ cần nghe thấy nhịp trái tim người mà thôi.”

---Đợi người tóc dài đến eo--- OST Chế tạo mỹ nhân

Hôm nay mở list nhạc trong máy, bất chợt phát đến giai điệu của ca khúc này, bỗng nhiên ca từ và tiêu đề của ca khúc khiến mình liên tưởng tới mười năm chờ đợi của Lục Tu Văn dành cho Đoàn Lăng.

Mất đi hết nội công, bị bẻ đi đôi cánh mà đáng lẽ có thể vùng vẫy kiêu hùng, mười năm sống như một cái xác để người ta thử trăm ngàn loại độc. Đó là những gì mà Lục tu Văn phải gánh chịu khi cứu Đoàn Lăng. Nhưng có lẽ, tất cả mọi chuyện đều chẳng đau đớn bằng việc y biết được người mà Đoàn Lăng muốn quay lại cứu không phải mình.

Người mà Đoàn Lăng tâm tâm niệm niệm suốt mười năm, không phải y.

Người mà Đoàn Lăng ngóng trông tìm lại được, cũng không phải y.

Khoảnh khắc ấy đôi mắt đang vụt sáng vì gặp lại người kia bỗng chốc tàn lụi.

Đợi chờ không đáng sợ, thật đấy, Lục Tu Văn có thể chờ dù cho thời gian có lâu hơn nữa, nhưng thân thể y không chờ được. Y có thể nhìn thấy tuyết rơi mùa đông, có thể đắp người tuyết đáng yêu nhưng y đâu sống được đến ngày xuân về ấm áp, cây cối đâm chồi nảy mầm?

Thân thể trúng độc yếu đuối là thế nhưng Lục Tu Văn vẫn có thể quyết tuyệt dùng chính mạng của mình để sống mái với kẻ thù để bảo vệ người mà y yêu.

“Đoàn Lăng là điểm yếu của y.
Người khác lấy hắn ra lừa y một nghìn lần, y sẽ mắc mưu một nghìn lần…”

Đúng vậy, một kẻ si tình ngốc nghếch đến vậy sao người đọc có thể không thương xót, kẻ mà cho dù mắt mù, tai điếc, thân thể suy tàn chờ đợi cái chết vẫn có thể mỉm cười lo nghĩ cho người y thương như vậy sao có thể không yêu?

Chính vì tác giả xây dựng hình tượng Lục Tu Văn quá tuyệt vời cho nên một người thích công, cuồng công, chủ công như mình vẫn chẳng thể nào né tránh được mà rơi vào lưới tình của Lục Tu Văn. Mình thích sự tàn nhẫn của y, thích cả cái cách y hất cằm sai bảo ‘sư đệ’ Đoàn Lăng ngốc nghếch, thích luôn vẻ bá đạo như mặt trời con năm xưa khi y còn ở ma giáo, thích cá tính kiên cường nguyện chở che cho người y yêu thương, và đương nhiên là thích nhất sự thông mình, mưu mô xảo trá của y rồi.

CHIẾT CHI - CẢNH ĐÀO TRƠ TRỌI KHÔ HÉO HAY TÍN VẬT ĐỊNH TÌNH? 🌸 🌸 🌸

Có thể nhiều bạn chưa đọc truyện sẽ khá lạ lẫm không hiểu tên của câu chuyện. Chiết chi, có thể tạm hiểu là bẻ cành, ngắt cành. Trong tác phẩm này, cành đào khô héo mà Đoàn Lăng tìm thấy dưới gối Lục Tu Văn từng được mình gợi đến trong review lần trước. Trong bài viết hôm nay mình sẽ nói đôi chút về nó.

Chắc hẳn với những ai đọc tiểu thuyết, xem phim Trung Quốc và đặc biệt là dòng cổ trang sẽ chẳng còn quá xa lạ với hình ảnh hoa đào. Đây gần như là một biểu tượng đặc trưng trong tiểu thuyết, nó sẽ không xa lạ thành ra cũng khó tạo được cảm giác mới mẻ. Ấy thế nhưng, Khốn Ý Nguy Lâu đã thể hiện cực kỳ tốt biểu tượng tinh thần cho câu chuyện tình yêu của mình.

Ngày bé, Đoàn Lăng từng có lời hứa hái cành đào cao nhất, đẹp nhất, nở rộ sớm nhất cho Lục Tu Văn. Tiếc là hắn đã quên, thế nhưng Tu Văn vẫn còn nhớ, không chỉ nhớ mà y còn tâm tâm niệm niệm suốt chừng ấy thời gian. Cho đến khi gặp lại, điều mà y muốn từ Đoàn Lăng cũng chỉ là một cành đào đầy lá xanh, bởi y biết mình có lẽ không sống được tới ngày hoa đào nở rộ. Chỉ một cành đào không hoa xinh đẹp ấy thôi mà y lại mang bên mình cho đến tận ngày lìa đời, giấu dưới gối, mang vào giấc ngủ, đem vào tương tư.

Hình ảnh cành đào khô héo trơ trọi rụng hết lá ấy tuy chẳng quá đặc sắc nhưng lại khiến mình xuyến xao đau đớn khi mà Đoàn Lăng tìm ra nó. Trong văn cổ trang, trước kia chỉ có hai biểu tượng định tình mà mình vấn vương mãi. Một là bức tranh với hai câu thơ đề sau bài thơ dang dở của Vương Tông Viêm cất giấu trong mật thất, cho đến tận lúc mọi sự đã rồi thì Tần Tố mới nhìn thấy bức tranh đó, mới nhận ra tấm chân tình của vị vương gia kiêu hùng dành cho mình. Hai là thanh kiếm Can Tương - Mạc Tà trong tác phẩm Tây lâu đầy trời mưa gió, sự tích ẩn giấu sau hai thanh kiếm đó và chuyện tình của Lục Diêu với Bùi Kiếm Văn trong câu chuyện này mình không tiện nêu rõ ra đây, thế nhưng chúng vẫn luôn là biểu tượng ước lệ đau đớn nhất mỗi khi mình nghĩ đến cách thể hiện tình yêu của người cổ xưa. Giờ đây, mình đã có hình ảnh biểu tượng thứ ba trong lòng rồi.

Mình chưa từng nhắc đến cái kết của Chiết Chi, thế nhưng bạn đọc yên tâm nhé, HE hoàn toàn triệt để đó, đến cuối bạn còn kịp nhận ra sự thông minh, dã tâm của Lục Tu Văn nữa cơ, thực tế thì với mình cú twist cuối cùng đó không cần thiết lắm, không cần nó cũng đủ kết thúc tốt đẹp rồi, nhưng mà nó cũng không ảnh hưởng đến cảm xúc nhiều nên cũng chỉ là yếu tố ‘dệt hoa trên gấm’ mà thôi.