[Review] Ta Thật Không Muốn Nổi Danh: Kẻ Ngốc Hay Thiên Tài?
Nếu bạn luôn hứng thú không kiềm được với những tag truyện như sau: đô thị, hài hước, main vô sỉ, giới giải trí, nam nghèo nữ giàu... Vậy thì chào mừng bạn đến với tác phẩm mới toanh của nhà văn mạng Vu Mã Hành: Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A!
TA THẬT KHÔNG MUỐN NỔI DANH A!
Tác giả: Vu Mã Hành
Thể loại: Đô thị, hài hước
Văn án:
Một năm kia, Lục Viễn nghèo túng đến mức sắp điên tiết, cầm kịch bản vừa viết xong trong năm tiếng, thành công lừa gạt một trăm vạn tiền đầu tư từ nữ đại gia xinh đẹp giàu có.
Ban đầu hắn chỉ muốn tiêu tám mươi vạn tùy tiện dàn cảnh ứng phó, sau đó đêm hôm công chiếu hắn sẽ về nhà dùng hai mươi vạn còn lại cưới người vợ đàng hoàng rồi làm buôn bán nhỏ, đồng thời đánh chết hắn cũng không tới cửa hàng.
Nhưng mà....
Phòng bán vé nổ tung rồi!
Ta Thật Không Muốn Nổi Danh A là câu chuyện mở đầu với tình tiết Lục Viễn - một nhà biên kịch nghèo ơi là nghèo muốn dùng kịch-bản-chỉ-vừa-hoàn-thành-xong-trong-vòng-5-tiếng-đồng-hồ của mình để lừa tiền một nữ đại gia giàu có. Vốn dĩ Lục Viễn chưa bao giờ mong muốn bản thân có thể thành danh chỉ với cái 'kịch bản ba xu' này, mà hắn ta chỉ mong lừa được một số tiền đầu tư thật lớn, sau đó ôm một phần tiền trong số đó trốn về quê lấy vợ sinh con, làm một kẻ giàu xổi sống bình bình đạm đạm qua ngày mà thôi, nào ngờ thế sự đưa đẩy đã biến hóa số mệnh Lục Viễn trở thành một người không thể không nổi tiếng!!!
Hơn nữa, kể từ khi có chút tiếng tăm, mọi hành động của hắn đều dễ dàng bị người khác thổi phồng lên, để rồi hiểu lầm chồng chất hiểu lầm. Không rõ từ khi nào mà trong mắt mọi người, từ đồng nghiệp đến giới truyền thông, từ các nhà đầu tư tai to mặt lớn đến các khán giả phổ thông bình thường, Lục Viễn đã trở thành người biết mưu tính sâu xa, cao thâm khó lường. Mà việc có thể vô tình khoa trương trong mọi tình huống, thì đây có lẽ cũng là một loại 'bản lĩnh' chỉ nhân vật chính mới có nhỉ!
Năm giờ trước Lục Viễn vẫn còn là một người thành thật.
Năm giờ sau, hắn dự định không còn làm người đàng hoàng.
“Ừm, quả nhiên sau khi mặc lên âu phục kẻ nào cũng đều là dạng chó hình người, dù có là kẻ tay trắng trông cũng phong độ ngời ngời.” Lục Viễn nhìn vào tấm gương bên đường, bộc lộ mạnh mẽ ra cái biểu lộ mà hắn tự cho là đẹp trai, đồng thời thỏa mãn gật đầu một cái.
Tiền nào đồ nấy.
Hai trăm nhân dân tệ một bộ âu phục hãng NewBuck, bề ngoài vẫn là chấp nhận được.
Hắn cúi đầu nhìn thoáng qua “Bằng chứng nhận tốt nghiệp khoa đạo diễn Yến ảnh” một chút, sau đó hắn nở nụ cười.
Kịch bản chuẩn bị xong, trang phục cũng chuẩn bị xong, lời thoại lừa dối cũng đã chuẩn bị xong.
Vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu dê béo.
Bạn nghĩ rằng với cái kịch bản tưởng chừng như chỉ đáng xếp xó đó, vậy mà lại thành công giúp Lục Viễn 'oanh tạc' doanh thu phòng vé, trở thành một nhà biên kịch vàng trong giới giải trí, vậy thì tác phẩm này cũng quá não tàn và thiếu logic rồi sao? Không đâu, không đâu, vốn dĩ ngay từ đầu nữ đại gia đã biết thừa cái kịch bản này của Lục Viễn là lừa đảo rồi.
"Anh thực sự không chuyên nghiệp đấy… Hơn nữa, nếu muốn lừa dối người khác, anh cần một cái đạo cụ tốt hơn, chứ không phải cái kịch bản sai lỗi chính tả này."
"Đạo cụ? Kịch bản không phải đạo cụ!"
"Anh có phải là cảm thấy người đẹp này ngây thơ chưa trải mùi đời, ngu ngốc ngờ nghệch dễ bị lừa gạt?"
"Lừa gạt? Cô đang vũ nhục nhân cách của tôi! Tôi thích thứ nghệ thuật nguyên bản không sửa đổi. Có nhiều thứ, giá trị của nó không thể đánh giá bằng chữ, đồ tốt, chỉ dành cho người biết nó tốt, cô không hiểu được nó thì đừng nói nó không được. Trả lại kịch bản cho tôi. Tôi sẽ đi ngay!”
Lục Viễn cảm thấy bị chính người mình lừa dối vạch trần mình có chút mất mặt, thế nhưng hắn vẫn quật cường tỏ ra chững chạc, đàng hoàng.
Hắn cảm thấy lần lừa dối này của mình đã cầm chắc thất bại.
Hắn muốn lấy lại kịch bản của mình, tiếp tục lừa người khác.
Hắn dự định bỏ chạy!
Chết tiệt, lần sau không thể mắc phải những sai lầm này!
“Lên xe đi!” Vương Vĩ tuyết nhìn lướt qua kịch bản, nụ cười nàng chợt trở nên nghiêm túc, sau đó nàng giữ lấy kịch bản trong ngực, đồng thời mở cửa, nổ máy chiếc Lamborghini.
“A! Đi đâu?”
“Chẳng lẽ anh muốn bàn việc đầu tư ở nơi này sao? Lên xe đi, tôi mời anh đi uống cà phê.”
"???"
Nếu đã biết đó là lừa đảo, vậy tại sao nàng vẫn chấp nhận hợp tác và đầu tư cho thứ kịch bản sứt sẹo đó của Lục Viễn? Nếu bạn muốn biết câu trả lời và tò mò về những gì sẽ xảy ra với anh chàng Lục Viễn này, đừng ngại ngần click ngay vào đây để theo dõi con đường trở thành biên kịch gia nổi tiếng của Lục Viễn!
Truyện đã ra được gần 900 chương và bút lực của tác giả phải công nhận là ngày càng tiến bộ. Vu Mã Hành đã đưa người đọc đi từ bất ngờ này sang ngạc nhiên khác với những tình huống dở khóc dở cười rất hài hước trong giới giải trí. Nếu bạn đang tìm một câu chuyện đô thị để đọc thư giãn sau những giờ làm việc căng thẳng thì tuyệt đối đừng bỏ qua tác phẩm này nhé!